"Đúng, chủ nhân núi Tây Chu, đích xác sẽ không giúp Cố Cẩm Niên, không có lý do nào, mà có thể nàng không thuộc về thời đại này. Nói cách khác, sinh tử của thời đại này, không có quan hệ gì với nàng."
Trong Thần tộc cũng truyền tới thanh âm, công nhận lời Đông Hải Long Vương nói.
Nhưng mà nhưng vào lúc này, một đạo thanh âm không hài hòa lại chậm rãi vang lên.
"Cũng không nhất định nhất định phải e ngại chủ nhân núi Tây Chu, nếu thật sự nàng tồn tại từ thời kỳ viễn cổ, đến lúc này, đại nạn sắp tới, cũng không cách nào xuất thủ, chẳng khác gì thời Thượng cổ ta cũng bị thiên địa hạn chế ác như vậy.”
"Coi như thật sự chọc phải thì năm tộc đồng loạt ra tay, nói không chừng có thể đem nàng cùng tru sát, chỉ cần nàng dám trợ giúp Cố Cẩm Niên, cùng nhau tru sát có đáng là gì?"
Đây là ý chí của Hỏa Vương Nhân tộc, tính tình ông ta nóng nảy, mặc dù biết được chủ nhân núi Tây Chu bất phàm nhưng ông ta thấy dù bất phàm thì vẫn bị đại thế áp chế.
Bằng không, vì sao không dám hiện thân? Không phải chính là cùng bọn họ một dạng, bị vây ở bên trong núi Thần ư.
Làm phát bực thì cùng nhau tru sát, đến cùng chỉ là chi phí hao tổn lớn hơn một chút thôi.
Nhưng mà, lời vừa nói ra, trong cung điện Nhân tộc, sắc mặt của Hiên Viên Vương lập tức biến đổi, trở nên hơi khó coi.
"Không thể nói lung tung."
Ông ta ngay lập tức lên tiếng ngăn lại những ngôn luận của Hỏa Vương như vậy nhưng đã không kịp.
Rầm rầm rầm.
Một cỗ khí tức khủng bố tuyệt luân tràn ngập trong cung điện, loại khí tức này vượt qua Thiên Đạo, không nhận bất kỳ khống chế nào, trực tiếp khóa chặt Hỏa Vương.
Phanh!
Không có bất kỳ một điểm cơ hội phản ứng nào, nhục thân của Hỏa Vương vỡ vụn tại chỗ, máu tươi của ông ta là hỏa diễm, bốc cháy lên trong cung điện.
Chỉ để lại một đạo nguyên thần, còn có chút si ngốc ngơ ngác ngồi ở phía trên vương tọa.
"Xin các hạ thứ tội."
"Hắn ta cũng không phải có ý này."
"Không phải mạo phạm."
Giọng của Hiên Viên Vương vang lên, ngay lập tức ông ta đứng dậy, hướng về phía núi Tây Chu nhìn lại, đồng thời cho câu trả lời, hi vọng đối phương bớt giận. Trong cung điện, chư vương trầm mặc, nhưng trong lòng lại có một loại cảm giác phiên giang đảo hải.
Đây chính là vương giả Nhân tộc.
Một vị Nhân vương.
Mỗi một vị đều là tồn tại kinh diễm đại thế, là người nổi bật giữa thiên địa, bất kể là xuất thân hay là thể chất v…v… đều là tồn tại không có gì sánh kịp. Loại tồn tại này, lại bị trực tiếp xoá bỏ, đơn giản như là xoá bỏ một con muỗi vậy.
Đây mới là nguyên nhân để bọn họ rung động. . .
Cũng may chính là, nguyên thần Hỏa Vương vẫn còn. Nếu không, bọn họ thật sự sẽ điên mất.
Chuyện này quá mạnh mẽ, mạnh đến làm người giận sôi.
Trong cung điện an tĩnh dị thường.
Lộ ra vẻ quỷ dị vô cùng, tất cả mọi người trầm mặc, có một loại cảm giác chờ đợi tuyên án.
Nhưng cuối cùng, khí tức kinh khủng này dần dần tiêu tán.
"Không được nghị luận chủ nhân núi Tây Chu nữa."
"Nếu nàng lựa chọn trợ giúp Cố Cẩm Niên, tất cả bàn bạc kỹ hơn."
Đợi khí tức biến mất, Hiên Viên Vương ngay lập tức lên tiếng. Ông ta sợ đám người tiếp tục đàm luận chuyện của chủ nhân núi Tây Chu.
Vạn nhất lại nói sai cái gì, ông ta thật sự không dám hứa chắc sẽ xảy ra chuyện gì.
Mà lúc này.
Núi Tây Chu.
Bên trong đại thế, không có ai biết cung điện Nhân tộc xảy ra chuyện gì, ánh mắt của bọn họ toàn bộ rơi trên người Cố Cẩm Niên.
Chờ đợi chủ nhân núi Tây Chu trả lời.
Núi Tây Chu.
Vô cùng to lớn, tuyết trắng bao trùm đỉnh núi, nhìn vào có vẻ đẹp rất khác biệt.
"Mời trở về đi."
"Đại thế thiên hạ đều có định số, có một số việc, chủ nhân nhà ta không nguyện ý nhúng tay."
Phía trên núi Tây Chu, một nữ tử trẻ tuổi hiển hiện, xung quanh mây mù nhàn nhạt tán đi, dung mạo cùng tư thái của nàng bày ra, khiến thế nhân sợ hãi thán phục.
Người này khí chất quá tốt rồi, được trời ưu ái, đặt ở bên ngoài chính là tồn tại tuyệt thế, nhưng này người như vậy, thế mà chỉ là thị nữ của chủ nhân núi Tây Chu, thật sự là khiến cho người hiếu kì. Vị chủ nhân núi Tây Chu này đến cùng có địa vị gì.
Đương nhiên, thị nữ trả lời, cũng làm cho thương sinh đại thế cảm thấy thất lạc, vốn cho rằng Cố Cẩm Niên là Thánh nhân cao quý, bây giờ đã đạp lên cửu trọng thiên thì chủ nhân núi Tây Chu nên sẽ cho chút mặt mũi nhưng chưa từng nghĩ đối phương vẫn bình thường như lúc trước, trực tiếp cự tuyệt.
Loại thất lạc này cũng hợp tình hợp lý. Dù sao trước đó Thiên kiếp giáng lâm, chủ nhân núi Tây Chu dường như đã ra mặt trợ giúp Cố Cẩm Niên. Chuyện này để người ta sinh ra hảo cảm khó hiểu. Bây giờ cự tuyệt, tất nhiên sẽ khiến cho người ta cảm thấy thất lạc.
Dưới núi Thần.
Cố Cẩm Niên dường như đã sớm dự liệu được nhưng mà lần này hắn không lựa chọn từ bỏ mà trực tiếp leo núi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo